Bà Chị Dâm Bú Cu Thằng Em Khi Đang Lên Cơn Nứng. Khi cô rời khỏi tòa nhà giảng dạy, không khí lạnh lẽo trong lành bao trùm cơ thể cô. Dù đã quấn khăn quanh miệng nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh. Tôi một mình lê bước nặng nề xuống con dốc tối tăm để đến ga. Tôi chỉ nhìn lại tòa nhà giảng dạy và nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng học của giáo viên. Tôi không thể nghe được cuộc trò chuyện nữa nên tôi rời khỏi đó. Sự nổi tiếng của anh ấy có nghĩa là giáo viên sức khỏe cũng thích anh ấy. Không có sự cạnh tranh giữa tôi và cô ấy. Tôi tự hỏi gần đây hai người này đang nói về chủ đề gì? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi đã có một cảm giác ghen tị xấu xa, đồng thời, tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Ngực tôi đau âm ỉ, như có ai đó đang ôm tôi thật chặt. Khi tôi đang bước đi khó khăn, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt, không hiểu sao tôi lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình. Có lẽ tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ nên không để ý. Để ý. Để ý. (Cho đến nay, chỉ có tôi, nhưng từ khi nào?) Lúc đầu tôi thực sự không để ý, nhưng khi tôi tăng tốc độ đi bộ lên một chút, tôi cảm thấy người phía sau đã bắt kịp bước đầu tiên của tôi.

Bà Chị Dâm Bú Cu Thằng Em Khi Đang Lên Cơn Nứng
Bà Chị Dâm Bú Cu Thằng Em Khi Đang Lên Cơn Nứng