Yui đảm bảo giữ lại hộp cơm trưa gồm trứng cuộn và hamburger cô làm hôm qua. Ba người đi vào phòng sau, dùng giọng nói mà trong phòng khách không ai có thể nghe thấy: “Tiểu Tiểu Quân, một tuần của ngươi thế nào?” Tiểu Tú quay lại, nhìn thấy phía sau hai cô gái. Tiểu Tú chú ý đến một cô gái đang đứng, nói: “Ồ, cô ấy là chị Ngọc Tường của tôi.” Tiểu Tú cúi đầu. “Vậy Yuka, chú này là chị Xiaoyue, Xiaoxian.” “Chú, rất vui được gặp chú.” “Hôm nay mẹ cháu sẽ đến nên cháu không thể ở lại lâu, cháu xin lỗi về điều đó, Xiaoxian-kun.” Nghe này. Nói đến Yui, Sachiko lắc đầu, “Chúng ta vào thôi. “Sachiko đã chuẩn bị quần áo hôm nay cho Yui,”Em thấy thế nào? “Hôm nay em mặc áo sơ mi trắng và váy xòe, tất nhiên là màu hồng nhạt.” Cô nói rồi nắm lấy gấu váy trước mặt bé Sam và để nó tung bay. Mặt cô đỏ bừng. Yui nhìn tôi và nở một nụ cười nghịch ngợm. “Ừ, hôm nay em rất thoải mái, em yêu. Có lẽ vậy. Màu hồng nhạt có hợp với anh không?” “Haha, cảm ơn em. Vâng, màu hồng là của Tiểu Tú Quân.” Chị ơi, em không thể nói là làm chú được. Có chuyện gì à?” Yuxiang hỏi. “Tôi không thể nói được vì tôi quá yếu.

Nhìn Dáng Em Vậy Ai Nghĩ Mới Mười Tám Tuổi
Nhìn Dáng Em Vậy Ai Nghĩ Mới Mười Tám Tuổi